Kimono, với ý nghĩa đơn giản là “đồ để mặc” từ lâu đã vượt qua vai trò của một trang phục thông thường để trở thành linh hồn và biểu tượng tinh túy nhất của văn hóa truyền thống Nhật Bản.

Lịch sử hình thành và sự phát triển
Nguồn gốc của Kimono bắt đầu từ thời kỳ Heian (794–1185). Thiết kế ban đầu rất đơn giản, với các đường cắt thẳng giúp người thợ may dễ dàng thực hiện và phù hợp với mọi vóc dáng. Qua nhiều thế kỷ, Kimono dần trở thành biểu tượng địa vị. Đến thời kỳ Edo (1603–1868), nó trở thành trang phục phổ biến của mọi tầng lớp xã hội, với các quy tắc nghiêm ngặt về màu sắc, hoa văn để phân biệt giới tính, tuổi tác và địa vị.
Dù trong đời sống hiện đại, người Nhật ưa chuộng trang phục phương Tây, Kimono vẫn giữ vị trí không thể thay thế trong các sự kiện quan trọng như lễ cưới, lễ thành nhân, các nghi thức trà đạo truyền thống, và lễ hội. Mặc Kimono không chỉ là mặc trang phục mà còn là thể hiện sự tôn trọng sâu sắc đối với văn hoá Nhật Bản.
Nghệ thuật thiết kế tinh tế
Kimono nổi tiếng với thiết kế hình chữ T, không ôm sát cơ thể, tạo nên sự duyên dáng và kín đáo. Cấu trúc của Kimono là sự kết hợp hài hòa giữa sự đơn giản trong hình dáng và sự phức tạp trong chi tiết.
– Tay áo: Đây là một điểm nhấn quan trọng, với độ dài biểu thị tình trạng hôn nhân. Tay áo dài thướt tha (Furisode) dành cho phụ nữ trẻ chưa lập gia đình, tượng trưng cho sự tươi trẻ; trong khi tay áo ngắn hơn (Tomesode) dành cho phụ nữ đã kết hôn, thể hiện sự chín chắn và trang nhã.
– Đai lưng: Là bộ phận quan trọng nhất về mặt thẩm mỹ, Obi không chỉ giữ cố định trang phục mà còn là một dải lụa dày dặn được thắt theo nhiều kiểu dáng cầu kỳ (như Otaiko hay Bunko), biến Kimono thành một tác phẩm điêu khắc di động.
– Chất liệu và Hoa văn: Kimono truyền thống thường được làm từ lụa cao cấp, mang lại vẻ sang trọng. Các hoa văn trên vải được chọn lựa cẩn thận, thường phản ánh các yếu tố tự nhiên và mùa trong năm, từ hoa anh đào mùa xuân, lá phong mùa thu, cho đến các biểu tượng trường thọ và may mắn.
Quy tắc mặc và bảo quản
Mặc Kimono là một quy trình tỉ mỉ và yêu cầu sự chính xác để thể hiện sự trang trọng. Quy tắc quan trọng nhất là phải luôn gấp vạt bên trái phủ lên vạt bên phải. Việc làm ngược lại chỉ dành riêng cho người đã khuất trong nghi thức tang lễ. Độ dài của Kimono được điều chỉnh bằng cách gấp vải thừa lại ở eo, cố định bằng các dây buộc (koshi-himo) trước khi quấn Obi.

Kimono được phân loại theo dịp sử dụng:
– Trang trọng: Các loại Kimono làm từ lụa dày, như Shiromuku (áo cưới trắng) hay Furisode rực rỡ cho Lễ Thành nhân.
– Thường nhật: Yukata, một loại Kimono bằng cotton nhẹ, được mặc phổ biến trong các lễ hội mùa hè (Matsuri) hoặc tại các nhà trọ truyền thống (Ryokan).
Để giữ gìn vẻ đẹp bền lâu, Kimono cần được bảo quản kỹ lưỡng. Sau khi sử dụng, Kimono lụa cần được giặt khô bởi chuyên gia. Khi cất giữ, nó phải được gấp theo các đường may truyền thống và bảo quản trong môi trường khô ráo, thoáng khí, tránh ánh sáng mạnh và độ ẩm để ngăn ngừa hư hỏng.
Đối với khách du lịch, việc khoác lên mình bộ Kimono không chỉ là một trải nghiệm văn hóa mà còn là một cách để hòa mình sâu sắc vào tinh thần và lịch sử của Nhật Bản. Các cửa hàng cho thuê Kimono phổ biến tại các trung tâm văn hóa như Kyoto và Asakusa mang đến cơ hội tuyệt vời để du khách lưu giữ những khoảnh khắc đẹp bên cạnh các danh lam thắng cảnh.
Kimono không chỉ đơn thuần là một bộ quần áo; nó là một di sản sống, một minh chứng cho sự tinh tế và lòng tôn kính truyền thống của người Nhật Bản.
Thông tin được Phòng truyền thông Trường Cao đẳng Dược Sài Gòn và Trường Đại học Lương Thế Vinh tổng hợp và chia sẻ, hy vọng sẽ giúp các bạn có một trải nghiệm đầy thú vị!


